và thế là chúng tôi lớn


Đêm nay tôi lại đâm đầu vào blog, gần như tôi đã bị tiêm nhiễm những câu văn dòng chữ của những người cư ngụ nơi đây.

Và gần như cả ngày hôm nay, hễ rảnh hễ rỗi là tôi lại " phượt blog " của ai đó một lần. tôi nhận thấy mình trong đó, cô độc gần như đáng thương, và có cái gì đó của 2 từ " nổi loạn".

Đêm nay tôi nhận ra bạn tôi đã lớn khi vô tình đọc được những dòng này trên facebook của nhỏ: 

Phải chăng nó đã sai ? Nó có thể gạt ngừơi nhg ko thể gt nổi mình . N sai j n đã wa lí trí . N đã cố gjet chet cảm xúc của mnh trog bao lâu nay , rốt cuộc thj sao, n ko hề thấy log mh nhẹ nhag hơn . Taj sao n phaj tu day vo mjnh nhu vay ? N cug k pjt . Co le n so . Uk thj n so , so djeu gj n cug k ro , cug co the co wa nhju đ lm n so . N đã ko cn la n nua roj, co wa nhju n~ lo đè nặng trog log khjen n so , lam n tu ti , lam gj cug do dự ko wuyet . N uoc gj n laj la n cua ngay xua , n se de con tjm m dc sog theo li le cua rjeg m, ko kim nen , k lo so . Nhug tjec thay , n phaj sog vs hjen taj , vj n gjoj tron tranh nen vs bo mat cua ke djen djen khug khug ko aj phat hjen ra n dag djen tro , au cug la so phan . Người cười ta wa điên khùng , ta cười người thju hju pjt ! N laj tjp tuc sog nhu pao ngay da sog , van phaj cuoj du log co dau .

P/s: xin lỗi vì chữ tắt của nhỏ qua nhiều nhưng thực tình tôi làm biếng gõ nguyên xi  lắm.

Hmmm có lẽ tôi nhận ra điều này quá muộn, bao ngày qua tôi vẫn luôn thắc mắc nhỏ đang nghĩ gì trong đầu, nhỏ vui, nhỏ cười, thi thoảng nhỏ buồn và đôi khi trong giọng cười ha hả của nhỏ có vị gì đó mặn. Là tôi nhạy cảm quá chăng.

Tôi biết nhỏ, thân nhỏ chỉ vì nhỏ là bạn đại học và tôi cần một đứa bạn như nhỏ trong quá trình lớn lên ở chốn trường đa phương, đa sắc, đa tộc và đa mặt này. Nhỏ vốn liều và tôi thích tánh ấy của nhỏ, Nhưng đúng như nhỏ nói, những tháng ngày gần đây nhỏ im lặng nhiều và tôi cũng im lặng nhiều. Tôi thấy mình thay đổi, và vì khi đi ngang qua tâm sự của người " lớn" , tôi thấy họ cười trêu cuộc đời này, tôi đang như vậy, giờ nhỏ như vậy.

Người lớn là thế à, chúng tôi, những cô bé bản tính tinh nghịch lại nhận ra mình đang cười " diễn" với thế giới này. Chúng tôi than, chúng tôi trách nhưng chúng tôi vẫn sống. Là vì do chúng tôi trước hay do cuộc đời gian dối này trước. Tôi nhớ đến một câu nói: chúng ta sinh ra trên thế gian là để trả nợ cho đời .Như một câu nào đó của Trịnh Công Sơn và đến bao giờ chúng tôi mới hết làm trò để rồi quay lại thời cát bụi.

Chúng tôi, những chú chim sắp vọt lồng vỗ cánh bay, đang bấp bênh giữa cái hào nhoáng hiện đại và sợi tơ truyền thống, bấp bênh cả trong suy nghĩ lẫn tương lai, khi nhận ra xung quanh mình là một vở kịch, chúng tôi cũng chẳng nhận ra chúng tôi đang sắm vai gì ?. 

Nhưng tôi biết khi chúng tôi có dấu hiệu trưởng thành nghĩa là chúng tôi sẽ tự tạo vai cho chính mình và ...

1 2 3 action, vở kịch xin được phép bắt đầu. 

Vậy là chúng tôi lớn

P/s: tôi không muốn già

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Ma Cô