0

L'Adieu


Cha đã hái nhành lá cây thạch thảo
Con nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé con đợi chờ cha đó
0

Đi suốt chặng đường dài đến cùng cũng phải bắt đầu.





Chàng trẻ tuổi thấy đóa hồng nho nhỏ
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu
Nàng xinh đẹp và tuyệt cùng tươi trẻ
Chàng đến gần, vui sướng đến khờ ngu
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.


Chàng dõng dạc với đóa hồng bé nhỏ
“Nụ hồng ơi, ta sẽ hái được nàng!”
Nàng đáp lời “Này hỡi kẻ khờ ngu
Ta sẽ làm đau chàng bằng gai nhọn
Chàng vì đó rồi chẳng quên ta được
Mình thật tình phải làm khổ nhau ư?”
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.

Chàng trẻ tuổi dại khờ và nông nổi
Vẫn đưa tay cố ngắt lấy đóa hồng
Nàng khổ sở mà đành giương gai nhọn
Đâm tới chàng đau một nhát thiên thu
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm

Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.

(Đóa hồng trên đồng nội (Heidenrõslein) của Goethe)

Ảnh: Ha Do



3 tháng trước, nghĩ đến bạn tôi chỉ muốn thời gian đi chậm lại, ngừng luôn cũng được, cứ đứng yên trong khoảnh khắc tôi nhìn bạn từ cánh cửa kiếng KFC.

3 tháng trước, tôi thật sợ đến thời điểm cuối năm, sợ thời điểm tôi quyết định sẽ dứt khoát xa bạn, xa mãi mãi.

Từ khi quen bạn đến giờ, tôi có nhiều nỗi sợ.

Ngày mới bắt đầu trò chuyện, tôi sợ tôi vì những chuyện cũ mà gây tổn thương bạn làm mối quan hệ sẽ chẳng là gì vui vẻ nhưng có ai dè càng nói lảm nhảm với bạn tôi càng vui. 

Ngày đã quen dần với việc có mặt của bạn tôi lại sợ mình bị bạn làm phiền hoài nhưng cũng chẳng dè tin nhắn bạn gửi đến tôi trả lời bạn ngay tắp lự như một phản xạ tự nhiên.

Lúc tôi nhờ bạn ủng hộ giúp đỡ chị Ngọc, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bạn, tôi hoảng sợ có phải là bạn không, sao chẳng giống với người tếu táo mỗi lần tôi nói chuyện nhưng rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu bạn, chưa biết bạn rất hay ngại ngùng nên hay tỏ vẻ lạnh lùng.

Bạn sẽ không biết rằng, có một đêm vì lỡ để một người tôi yêu thương tổn thương nặng mà tôi chạy cả quãng đường dài khóc sướt mướt, ánh đèn xe của những kẻ tò mò chiếu thẳng vàng nhập nhòa trong nước mắt, vậy mà tin nhắn bạn đến lôi tôi lại trở về thời điểm thực tại, tôi lau nước mắt mà bình tĩnh trở về nha. Còn nỗi đau thì vẫn cứ mang theo.

Nhưng bạn à, tôi thât sự ghét bạn, tôi ghét việc bạn trở thành thói quen của tôi, tôi ghét chuyện tôi ngóng tin của bạn, ghét cả khoảnh khắc bàn tay bấm lia lịa bàn phím phản hồi tinh nhắn từ bạn, và ghét nhiều thứ lắm.

Hồi xưa, tôi nghĩ đến bạn trai của tôi phải to lớn, vạm vỡ, biết mấy thư võ cơ,...và nhiều thứ khác nữa nhung tôi chẳng dè bạn khác hoàn toàn so với suy nghĩ của tôi....vậy mà tôi vẫn thương bạn là sao?

Bạn à, tôi biết hôm nay bạn không thích tôi đi như vậy.

Nhưng nếu tôi không đi thì tôi biết xử lý cả ngày hôm nay như thế nào đây?

Nếu không đi tôi đâu biết rằng cảm giác ngồi trên xe buýt đi qua những cung đường quen thuộc lại an bình và tuyệt diệu đến thế.

Mưa to lao ra mặt đường, nếu tôi chạy xe máy thì chắc tôi chẳng nghĩ đến cảm giác bạn ngồi trong lều dưới cơn mưa to như thế nào đâu?

Tôi biết tôi hay làm mọi chuyện theo cảm hứng, nhưng vì lẽ đó nên tôi mới cần bạn gàn tôi lại.

Tôi dừng tạm bài này ở đây thôi, tôi phải đi nấu cơm, và có thể thằng em tôi sẽ giành lại máy tôi mất, tôi sẽ viết tiếp vào hôm sau. Nhưng bạn đừng buồn tôi nhiều nhen.........

(be continue)
0

là ba chấm cho một ngày!



Sao cũng được

miễn là anh hạnh phúc

em thương anh

thì cứ để em thương!

 
Copyright © Ma Cô