0

L'Adieu


Cha đã hái nhành lá cây thạch thảo
Con nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé con đợi chờ cha đó
0

Đi suốt chặng đường dài đến cùng cũng phải bắt đầu.





Chàng trẻ tuổi thấy đóa hồng nho nhỏ
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu
Nàng xinh đẹp và tuyệt cùng tươi trẻ
Chàng đến gần, vui sướng đến khờ ngu
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.


Chàng dõng dạc với đóa hồng bé nhỏ
“Nụ hồng ơi, ta sẽ hái được nàng!”
Nàng đáp lời “Này hỡi kẻ khờ ngu
Ta sẽ làm đau chàng bằng gai nhọn
Chàng vì đó rồi chẳng quên ta được
Mình thật tình phải làm khổ nhau ư?”
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.

Chàng trẻ tuổi dại khờ và nông nổi
Vẫn đưa tay cố ngắt lấy đóa hồng
Nàng khổ sở mà đành giương gai nhọn
Đâm tới chàng đau một nhát thiên thu
Ôi đóa hồng ôi đóa hồng đỏ thắm

Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.

(Đóa hồng trên đồng nội (Heidenrõslein) của Goethe)

Ảnh: Ha Do



3 tháng trước, nghĩ đến bạn tôi chỉ muốn thời gian đi chậm lại, ngừng luôn cũng được, cứ đứng yên trong khoảnh khắc tôi nhìn bạn từ cánh cửa kiếng KFC.

3 tháng trước, tôi thật sợ đến thời điểm cuối năm, sợ thời điểm tôi quyết định sẽ dứt khoát xa bạn, xa mãi mãi.

Từ khi quen bạn đến giờ, tôi có nhiều nỗi sợ.

Ngày mới bắt đầu trò chuyện, tôi sợ tôi vì những chuyện cũ mà gây tổn thương bạn làm mối quan hệ sẽ chẳng là gì vui vẻ nhưng có ai dè càng nói lảm nhảm với bạn tôi càng vui. 

Ngày đã quen dần với việc có mặt của bạn tôi lại sợ mình bị bạn làm phiền hoài nhưng cũng chẳng dè tin nhắn bạn gửi đến tôi trả lời bạn ngay tắp lự như một phản xạ tự nhiên.

Lúc tôi nhờ bạn ủng hộ giúp đỡ chị Ngọc, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bạn, tôi hoảng sợ có phải là bạn không, sao chẳng giống với người tếu táo mỗi lần tôi nói chuyện nhưng rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu bạn, chưa biết bạn rất hay ngại ngùng nên hay tỏ vẻ lạnh lùng.

Bạn sẽ không biết rằng, có một đêm vì lỡ để một người tôi yêu thương tổn thương nặng mà tôi chạy cả quãng đường dài khóc sướt mướt, ánh đèn xe của những kẻ tò mò chiếu thẳng vàng nhập nhòa trong nước mắt, vậy mà tin nhắn bạn đến lôi tôi lại trở về thời điểm thực tại, tôi lau nước mắt mà bình tĩnh trở về nha. Còn nỗi đau thì vẫn cứ mang theo.

Nhưng bạn à, tôi thât sự ghét bạn, tôi ghét việc bạn trở thành thói quen của tôi, tôi ghét chuyện tôi ngóng tin của bạn, ghét cả khoảnh khắc bàn tay bấm lia lịa bàn phím phản hồi tinh nhắn từ bạn, và ghét nhiều thứ lắm.

Hồi xưa, tôi nghĩ đến bạn trai của tôi phải to lớn, vạm vỡ, biết mấy thư võ cơ,...và nhiều thứ khác nữa nhung tôi chẳng dè bạn khác hoàn toàn so với suy nghĩ của tôi....vậy mà tôi vẫn thương bạn là sao?

Bạn à, tôi biết hôm nay bạn không thích tôi đi như vậy.

Nhưng nếu tôi không đi thì tôi biết xử lý cả ngày hôm nay như thế nào đây?

Nếu không đi tôi đâu biết rằng cảm giác ngồi trên xe buýt đi qua những cung đường quen thuộc lại an bình và tuyệt diệu đến thế.

Mưa to lao ra mặt đường, nếu tôi chạy xe máy thì chắc tôi chẳng nghĩ đến cảm giác bạn ngồi trong lều dưới cơn mưa to như thế nào đâu?

Tôi biết tôi hay làm mọi chuyện theo cảm hứng, nhưng vì lẽ đó nên tôi mới cần bạn gàn tôi lại.

Tôi dừng tạm bài này ở đây thôi, tôi phải đi nấu cơm, và có thể thằng em tôi sẽ giành lại máy tôi mất, tôi sẽ viết tiếp vào hôm sau. Nhưng bạn đừng buồn tôi nhiều nhen.........

(be continue)
0

là ba chấm cho một ngày!



Sao cũng được

miễn là anh hạnh phúc

em thương anh

thì cứ để em thương!

0

Yes! I like you



Do you like me?

Yes
No
Or maybe?

Trong Notting Hill, tôi thích và yêu nhứt phân cảnh cuối. Chàng ngồi trên ghế dài đọc sách, nàng gối đầu lên chân chàng nhẹ nhàng thả rơi mình trong giấc ngủ. Viễn cảnh yên bình mà tôi muốn, bắt và ép chồng mình sẽ thực hiện cùng tôi sau này. Vậy mà chưa gì tôi đã gối đầu lên chân Ngốc Vũ chỉ vì bị hắn gù ngoáy tai bằng tóc "phê" cỡ nào. Ừ phê thiệt và nếu cứ phê dài dài như thế này thì tóc của tôi sẽ hói mất thôi. 
0

Đồ ngốc vũ

Ngốc vũ:  Bh biết tui thích mưa phải ko?
Ma cô    :  uh biết. Đang muốn đi tắm mưa ak?
Ngốc vũ:  Ko! Tui còn thích một điều điên rồ nữa?
Ma cô    : ???????
Ngốc vũ  Tui muốn cắm trại dưới mưa...mà ở ngoài biển lận đó. Bh ko biết đâu, những lúc tui trên đường về mắc mưa hoặc chạm phải những cơn mưa trong đêm. Tui chỉ ước một điều: Ước gì có một cái lều thật ấm áp để tui chui vô
Ma cô    : Nếu năm sau vẫn thân thiết như thế này tui và bạn sẽ đi cắm trại dưới mưa.

Có phải bạn đang cảm thấy mất an toàn ko hở? Hay chỉ vì đang tò mò thử cảm giác lạ thôi. :) Tôi chỉ sợ rằng chúng ta sẽ ko thực hiện được . Còn nếu có một ngày tôi và bạn cùng ngồi ở nơi ấm áp ấy, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái, nghe tiếng mưa va trên mặt biển,. Liệu cậu có tan theo hòa mình vào những cơn mưa đó ko?


0

Tự hát



Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
-Xuân Quỳnh -



0

Mẫu hạnh phúc vụn cuối ngày

Chỉ muốn chui vào túi áo "người ta" mà ngủ thui!

Sao càng ngày mình càng thích màu xanh, cảm tình điệu bộ long lanh của mưa và cứ hoài nhõng nhẽo, nũng nịu rùi ỷ lại thế này. :(



Ps: Lúc đi học thích mở tiệm bánh kem vì nghĩ những mẫu bánh sẽ làm biết bao người hạnh phúc. Vậy mà chỉ giờ chỉ làm một người vui thôi sao mình cũng thấy sung sướng thế này! Nếu là người khác thì sao?liệu, liệu, liệu và liệu?
0

Đã chẳng thể nào là bông bi ngày xưa nữa

Chiều nay mưa rả rích lắm nhưng sao vẫn đủ nhẹ để tôi không phải choàng vội chiệc áo mưa và đủ để tôi vô tình thoáng thấy hình bóng cậu.

Có phải cậu không, tôi không chắc....! con đường to lắm nhưng ngỏ quẹo gấp quá, người thì đông và mưa thì trơn khiến tôi chỉ lướt qua khuôn mặt cậu hoặc giả như lướt qua ai đó gần giống cậu. 


T?  Tôi đã thử nhắn tin hỏi xem chiều nay có phải cậu đó ko? Nhưng chẳng ai trả lời cả và dòng thông tin "tin nhắn đã nhận" vẫn còn đang đập vào mắt tôi.


Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi chẳng còn nghĩ về cậu, bao lậu để tôi quên cậu với niềm hối tiếc mà tôi đã nghĩ sẽ ko bao giờ dứt. Những năm đó, tôi vẫn còn ngốc lắm, tôi cứ nghĩ cậu sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường này rất dài, rât dài. Nhưng không phải! Khoảng cách địa lý có thể không ngăn nổi lòng tin nhưng khoảng cách thời gian thì có thể ngăn tất cả và cũng là liều thuốc tốt nhất tri được những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt.


Thật buồn cười,có một khoảng thời gian rất dài ngày ngày tôi vẫn đi ngang qua nơi cậu làm, vẫn đưa ánh mắt về phía ngôi trường cậu dạy nhưng chẳng bào giờ thấy cậu, Vậy mà giờ khi không thể nào tin sẽ có ngày gặp lại thì hình ảnh cậu lại thoáng qua trong tôi. Tôi chẳng ngờ!


Vậy thì có sao đâu chứ. Vì cậu không trả lời cũng là bình thường, vì tôi và cậ trước giờ có trồi lên một mối quan hệ nào đâu. Tình bạn đã phai, tình thương thì ko đến thì làm gì có đến tình yêu. Chỉ cảm thấy có chút buồn chút tiếc vì những câu chuyện về tôi và về cậu của một thời đã xa.


Tôi chẳng còn là bông bi mong một ngày thành hoa cẩm chướng của cậu nữa rồi. Bông cẩm chướng ấy thật may tôi vẫn còn giữ, và chiếc chìa khóa ngày nào bị cậu nhặt lấy đã vô tình theo cơn mưa năm nào ấy rơi lại trở về bên tôi.


Tạm biệt cậu.  
0

Xiao

Đã có thể quay lại thế giới này mà không phải trốn đi nữa.





0

Vẫn mãi là bạn thân



Không nhớ nổi là rốt cuộc em đã chờ bao lâu.Cuối cùng anh vẫn không nói ra câu đó.Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay nhau đi trên đường,còn chúng ta vẫn dè dặt như thế.


Từ bạn thân thành người yêu rốt cuộc còn phải qua bao nhiêu bước nữa?
 
Copyright © Ma Cô