Đã chẳng thể nào là bông bi ngày xưa nữa

Chiều nay mưa rả rích lắm nhưng sao vẫn đủ nhẹ để tôi không phải choàng vội chiệc áo mưa và đủ để tôi vô tình thoáng thấy hình bóng cậu.

Có phải cậu không, tôi không chắc....! con đường to lắm nhưng ngỏ quẹo gấp quá, người thì đông và mưa thì trơn khiến tôi chỉ lướt qua khuôn mặt cậu hoặc giả như lướt qua ai đó gần giống cậu. 


T?  Tôi đã thử nhắn tin hỏi xem chiều nay có phải cậu đó ko? Nhưng chẳng ai trả lời cả và dòng thông tin "tin nhắn đã nhận" vẫn còn đang đập vào mắt tôi.


Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi chẳng còn nghĩ về cậu, bao lậu để tôi quên cậu với niềm hối tiếc mà tôi đã nghĩ sẽ ko bao giờ dứt. Những năm đó, tôi vẫn còn ngốc lắm, tôi cứ nghĩ cậu sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường này rất dài, rât dài. Nhưng không phải! Khoảng cách địa lý có thể không ngăn nổi lòng tin nhưng khoảng cách thời gian thì có thể ngăn tất cả và cũng là liều thuốc tốt nhất tri được những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt.


Thật buồn cười,có một khoảng thời gian rất dài ngày ngày tôi vẫn đi ngang qua nơi cậu làm, vẫn đưa ánh mắt về phía ngôi trường cậu dạy nhưng chẳng bào giờ thấy cậu, Vậy mà giờ khi không thể nào tin sẽ có ngày gặp lại thì hình ảnh cậu lại thoáng qua trong tôi. Tôi chẳng ngờ!


Vậy thì có sao đâu chứ. Vì cậu không trả lời cũng là bình thường, vì tôi và cậ trước giờ có trồi lên một mối quan hệ nào đâu. Tình bạn đã phai, tình thương thì ko đến thì làm gì có đến tình yêu. Chỉ cảm thấy có chút buồn chút tiếc vì những câu chuyện về tôi và về cậu của một thời đã xa.


Tôi chẳng còn là bông bi mong một ngày thành hoa cẩm chướng của cậu nữa rồi. Bông cẩm chướng ấy thật may tôi vẫn còn giữ, và chiếc chìa khóa ngày nào bị cậu nhặt lấy đã vô tình theo cơn mưa năm nào ấy rơi lại trở về bên tôi.


Tạm biệt cậu.  

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Ma Cô