0

Linh tinh


Ta vốn không cầu vinh hoa phú quý, cũng không cần địa vị tôn quý, ta chỉ cần một người thực sự yêu mình, có thể bảo vệ mình cả đời, cùng nhau bình bình đạm đạm đi hết cả một đời.

{ Vương Phi Của Bá Vương }

Ps: ừ ta đang nằm mơ đấy



0

Này cô gái !



Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ “người yêu thương nhất”. Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?

Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.

Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?

.................

Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?

Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.

Dù là sai lầm gì, không có khái niệm “lớn” và “nhỏ”. Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen.


(Trích Này cô gái, cô khóc đấy à?)
0

Thằng đười ươi

Thằng đười ươi vốn là bạn đại học của nhỏ tui. Hắn cũng có tên tuổi đang hoàng, nhưng chỉ vì hắn dám trêu nhỏ tui là khỉ nên tui cũng dành cho hắn phong vị Đười ươi ( một phần để bỏ tức, một phần vì chân tay hắn dài loằng ngoằng). 

Thằng đười ươi vốn thiên về nghệ thuật nhiều hơn so với khối ngành kinh tế. Hắn biết hát ( theo thằng đó thì nó có thể hát mấy nốt thấp), biết vẽ dẫu tui chưa thấy bức tranh nào của nó, biết gõ trống (đệt, trống gì thì đứa như tui cũng chẳng quan tâm). Thằng đười ươi còn biết chơi cả bóng rổ và nó cũng từng là thành viên của đội bóng rổ tỉnh.

Thằng đười ươi lớn hơn nhỏ tui một tuổi, nhưng luôn bị nhỏ tui dùng mánh khóe lùa gạt hắn kêu tui bằng chị. Thằng đười ươi từng rủ tui đi xem phim miễn phí, nghe hòa nhạc cũng miễn phí, đi ăn chè và vài món lặt vặt khác....thường thì tui hay ngồi sau xe cho hắn chở. 

Thằng đười ươi khoái nghe nhỏ tui bịa chuyện về cuộc đời nó, khoái nghe nhỏ tui nịnh hót nó, khoái nhắn tin cho nhỏ tui và có rất nhiều thứ hắn làm phiền nhỏ tui mà tui chẳng thấy phiền chút nào.

Nói ra thật ngại, nhưng nhỏ tui đã từng tưởng thằng đười ươi thích nhỏ tui lắm, nhưng ngờ đâu: cách hắn làm cho nhỏ tui cũng là cách hắn làm cho rất nhiều người (hụt hẫng). 


Sau ngày biết chuyện, nhỏ tui đâm ra thấy ghét nó quá chừng, nhưng lại không nỡ bỏ tin nhắn hắn gửi đến. Cũng phải, tôi vốn quen kiểu nhà tư vấn cho hắn rồi. Nhỏ tui cũng đừng nghĩ nhỏ tui thích hắn, thay cho những tình cảm dại khờ vẫn còn vương vấn với T, nhưng không phải, đến cuối cùng tình đầu vẫn thắng, mà đúng hơn là sự day dứt của tình đầu đã chăng mạng quanh khắp người nhỏ tui, nhỏ tui âu vẫn là còn chưa thấy ánh sáng. 

Nhỏ tui lúc nào cũng nghĩ hắn là người nghiêm túc, đối với tình bạn sẽ chân thành nhất nhất, nhưng hoàn toàn không hẳn, hoặc lẽ chăng nhỏ tui quá cầu toàn.

Nhỏ tui đã từng đọc đâu đó một câu của Mac Arthur: chúng ta tưởng cái gì chúng ta cũng biết, nhưng sau đó mới nhận ra, chúng ta chẳng biết cái gì. Nhỏ tui thực tình không hiểu thằng đười ươi . Tại sao hắn tâm sự với tui rất nhiều nhưng lại giấu đi chuyện hắn nằm viện. Tại sao tin nhắn tui gửi đến hắn chẳng buồn trả lời. Tại sao đã từng thân thiết rất nhiều lại có thể gần đấy mà xa cách nghìn trùng đấy. Tại sao một cuộc gọi hỏi thăm của tui hắn có thể biến thành trò đùa cho lũ bạn. 

Hôm qua nhỏ tui đi thăm hắn, nhỏ tui cố xóa đi trò đùa của hắn, cố mỉm cười, cố chọc khóe cho hắn vui. Nhỏ tui không dám trách thằng đười ươi vì hắn vẫn còn là bệnh nhân và vẫn bệnh rất nặng....chỉ có điều ánh mắt giữa tui và hắn chẳng còn mối liên kết nữa.


Tui chỉ mong là tui đang nằm mơ giấc mơ buồn này. Tui cũng chỉ mong, sau cơn mơ, thằng đười ươi sẽ khỏe và sẽ xóa đi hết những băn khoăn của nhỏ tui về hắn.


Hây za . Giờ tui chỉ mong cậu khỏe thôi.....Lón à !

 
0

Một ít bùi nhùi trong một mớ của một đống bùi nhùi đời tui

1.Tui ghét bạn mũi của mình, bạn không có xấu đâu nhé vì bạn chẳng tẹt cũng chẳng hỉnh, bạn cũng hơi cao và khá kín, nhưng nói chung tui vẫn ghét bạn ấy.
   Tui ghét cả bạn cổ họng. Vì sao ấy à, vì bên trong bạn là em amidan cứ trực chờ hơi lạnh là sưng lên.
   Tui ghét cả hai bạn ấy vì họ rất thân nhau, Nếu tui bệnh, bạn mũi tui nghẹt cứng mớ dịch nhầy. ôi tởm lắm, thế là bạn không thèm làm nhiệm vụ thở của mình nữa, cứ chơi trò hít lên hít xuống cho hết ngày. Nhiệm vụ của bạn lại bàn giao cho bạn cổ họng. Ôi giờ thì cả hai bạn làm tui bị bệnh nặng thêm rồi. Ứ chịu đâu.

2. Lón vẫn chưa trả lời tin nhắn của tui :(

P/s: tôi ước mình là ếch vài ngày thôi, ít ra khi ngủ tôi có thể thở qua da. 



 
0

Hello august! Be good to me ok?

1. Hôm nay nhỏ tui viết blog....không hẳn là tui buồn đâu chỉ vì tui hứng vậy thôi. Tui cũng chẳng biết sau bài này mấy tháng nữa tui mới viết lại, cũng có thể mấy tuần, mấy ngày hoặc cũng có lẽ ngày nào tui cũng viết. 

2. Hây za, làm sao đây nhỉ? Làm sao mà tui có thể trải qua hết bốn tháng nhanh đến như vậy nhỉ? Tấc cả một đống chuyện xảy ra với tui cứ như vừa chìa đến tay lại mọc cánh bay vụt mất. 

Mới đây tui còn thấy điểm bài luận của mình trên quét-sai của trường, mới nữa tui vừa mặc xong chiếc áo tốt nghiệp, chạy trốn về quê mà giờ tui đã ở thành phố, đã làm nhân viên quèn cho một công ty cũng quèn nốt...dẫu cho tui không có đứa bạn nào tên là Đô-rê-mon cả....

3. Tui về quê được 3 tuần, thật hạnh phúc khi tui có một xứ xở khác hoàn toàn với xì phố. 
Quê tui ở gà ăn sỏi, khỉ ăn đá, ừ thì gọi tạm cái "hóc bò tó" đi. 
Nhưng ở nơi đó tui có thể bỏ đi tấc cả: bạn bè, bài vở, facebook, cả những toan tính tương lai và đống bụi bẩn xứ Sài Gòn. 
Quê tui ở đường phố không kẹt xe, giấc trưa có thể mắc võng nghe cả tiếng chim hót. Dân người ta nghèo cũng có giàu cũng có tốt cũng có và họ xấu đến mức bạn có thể để chiếc xe tay ga không cần khóa của mình ngay lề đường chạy vào chợ mà không lo mất.
Quê tui ở cảnh đẹp thật và cũng buồn thật.
Quê tui ở tốt đấy, và nếu tui có một việc làm tốt ở đấy thì tui cũng ở luôn không muốn lên Sài Gòn 21 năm của tui nữa.

4. Sài Gòn với tui đã từng rất đẹp trong mưa, dẫu cho toàn cơ thể tui đang cố gồng mình bảo vệ đống hồ sơ xin việc, nước tạt ướt hết chiếc quần mới, miệng ngậm mớ nước mưa từ đít chiếc xe phía trước bắn tới mà không quên chêm thêm vài câu chửi thề. Ô hay! thế mà tui vẫn thấy Sài Gòn đẹp......

5. Lón bị bệnh, cậu ta vẫn còn đang thực hiện những dự định rất lớn của mình đã ngã đùng ra vô viện. Tui không được biết gì cả dù cho cậu ấy nói tui và cậu ấy là bạn, người mà cậu ấy muốn tâm sự khi mệt mỏi chán chường. Vậy mà, câu ấy vô viện tui không biết. Không biết cả phòng nào, giường nào và tin nhắn tui gửi đi cũng chẳng một lời đáp. Thiệt tình tui lo cho cậu quá Lón à !

6. T lên Sài Gòn rồi, T thi làm giáo viên, T đậu rồi và T sẽ dạy một trường rất ngon. T không nói tui biết, tui lại biết từ những người khác. Tui vui, tui nhắn tin chúc mừng T, T xin lỗi vì không báo cho tui biết, T hẹn gặp nhưng cuộc hẹn lại bị hủy. 
Và tui đã không buồn. Tình 4 năm cuối cùng đã hết. 




P/s: bái bai tháng bảy.





 
Copyright © Ma Cô