lần nào cũng thế, lần nào cũng dậy


  Sax…………lần nào kũng thế, gặp toàn những chuyện cứ lặp đi lặp lại hoài. Nhàm thiệt, chán thiệt, mình đã cố gắng gói ghém, zẹp zục rùi……..mà sao….mọi thứ cứ như trêu ngươi mình. Càng ném xa thì chúng lục đục mò về càng nhanh…Làm như khoái mình lắm hay sao ấy. Hớ hớ hớ…….


         Nghĩ kĩ lại, tính từ hồi nhỏ đến zờ, sơ sơ kũng chục cái “lần nào cũng thế, lần nào cũng zậy” rùi.

       3 năm cuối cấp 1 là 6 học kì liên tiếp đứng hạng nhì.Từ lớp 3, lớp 4, lớp 5, có mỗi vị trí đó đứng hoài. chán lắm chứ. Dì mình bảo : “hạng nhì sao ko cố lên hạng nhất”. Mình chỉ cười trừ, chứ dì đâu có bít trong thâm tâm cháu dì đang nghĩ : “con đã cố gắng lắm rồi, cả cố gắng học tiến tới, cố gắng học sút đi mà cái hạng 2 nó theo con hoài đó chớ”. Tại cái hạng đó iu mình dữ wá, iu đủ 3 năm nó đá đít mình bỏ trốn…..hì hì….nhờ dậy mà mình bỏ được cái mak : “ thà tao đứng nhì còn hơn đứng nhất”.


       Mình ghét chạy, đơn giản vì mình chạy chậm. Chậm như rùa, như ốc sên vậy….pùn lắm. Đồng ý là mình lùn…hix….nhụt  wá. Nhưng mà dù mình có lùn thì vẫn có đứa lùn hơn.Hiển nhiên suy rộng ra, chân mình dài hơn chân nó, hí hí…,đáng lẽ sẽ dẫn đến kết quả là mình chạy nhanh hơn…….Đằng này cái hệ quả đó ko xảy ra, bọn nó vẫn vượt mình vù vù…Lúc đó, hix, cái mặt mình…….mắt chữ A, mồm chữ O há hốc một cách nhục nhã…..chỉ biết cười trong đau đớn. Thảm, thảm thật, nhìn số giây chạy được còn thảm dữ, gần bét lớp. Mà trời xui, đất khiến, cái môn này ko kiểm tra 1 tiết thì kũng thi học kì. Mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần muốn chảy nước mắt. Cái thành tích chạy này hình như lặp lại là 1 lẽ tự nhiên đối với mình, Dù cho mình có cố gắng cách nào cũng ko thể chạy nhanh hơn được. Đã cố gắng dậy sớm, lôi má dậy để xem con gái chạy…….hix……rốt cuộc….dù có cố gắng bao nhiu thì rùa vẫn hoàn rùa, ko bao giờ là thỏ. Haizz…….pùn quá, zậy mà,….sao mình chộp đồ người ta nhanh thế ko pít.

         Còn nhiều vụ lắm. Nếu có đếm thì chắc lôi cả 10 ngón tay, 10 ngón chân kũng ko thể đếm hết. Nào là ngủ gật, nào là hứa mà ko giữ lời, nào là thẻ sinh viên,nào là…..ôi, nhìu cái nào là lắm…..dậy mà cái nào là lần này, mình lại vướng vô cân nặng mới tức chứ.

        Chẳng hỉu ai quy định con gái từ 45k trở lên mới dược hiến máu. Bực mình thiệt. Thằng 43, thằng 44, có khác gì với thằng 45 đâu. Thằng 45 kũng dâu có hơn bao nhiu máu đâu mà ko cho thằng 43, 44 hiến cơ chứ. 2 lần rồi, 2 lần bước lên bàn cân là 2 lần cô bác sĩ lắc đầu ko được. Mình ghét bác sĩ, châm chước 1 chút có sao đâu. Nuôi cái ý nghĩ này từ năm lớp 12. Dậy mà…….pùn quá. Lúc đó chỉ mún vác cái cân của mấy pả đập cho rùi, cái cân láo toét, hứ….người ta thì thiếu máu rần rần. Đằng này có người tự nguyện cho máu thì ko thèm nhận đâu, bày đặt chê với bai. Đã thế, mình phải ráng ăn thiệt nhìu, lần sau để coi pả còn dám lắc đầu với mình nữa ko?

        Sao bảo cuộc sống là đa dạng, là phong phú. Mà sao mình thấy mọi việc cứ lặp đi lặp lại, cứ againt hoài, chán quá chừng. Sao ông trời ko gỡ bỏ đi, cứ để con vướng vào hoài, bực lắm chứ. Phải chi againt hoài cái tốt cũng được, đằng này mấy cái tệ bạc, xấu dở ghé thăm hoài. Mỗi lần thấy cái mặt tụi nó là mỗi lần con thở 1 cái haizz thiệt là dài….thảm.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Ma Cô