Sài Gòn, 03/06/2016

Sài Gòn của ngày ba tháng sáu có cơn mưa rất giận buổi trưa nay.

Bạn biết không thương một người thât sự rất khó, với tôi càng khó hơn. Giống như việc phải chạy xoay vòng mãi rất lâu của chiếc kim giờ, đã quá quen thuộc con đường mòn ấy, quá quen với một mối quan hệ bạn bè, mới nhận ra người bên cạnh mình quan trọng đến nhường nào. 

Bản thân tôi bên bạn, tôi biết mình rất yếu đuối, khóc vài lần, rơm rớm nhiều lần, mỗi lần thấy buồn lại nghĩ hay thôi dừng lại. Vì bản thân không thể giận bạn được nữa, cũng không thể một câu nói dứt nên vẫn đang cố học cách yêu thương bạn.

Nhưng thật sự rất khó, tôi vẫn luôn dự cảm chúng ta của ngày mai cũng sẽ chẳng là gì của nhau nữa. Không phải dự cảm ấy tôi có cảm giác ngay lúc này, nó xuất hiện ngay chính đêm mưa tháng chín của năm trước, đêm mà bạn cứ trong tình trạng áo mưa còn mặc trong người ngại ngùng ôm tôi. Vậy nên khi bạn biết câu chuyện của tôi, bạn vẫn muốn chúng ta tiếp tục mối quan hệ, tôi lại cố học quên cái dự cảm rời xa nhau sau này.

Y Bình phải đợi đến lúc Thư Hoàn bỏ ra đi mới nhận ra được Thư Hoàn quan trọng. Còn tôi chưa kịp chấm dứt chuyện gì đã biết tôi rất lo cho bạn. Tôi biết tôi đang sống theo cảm xúc nhiều hơn lý trí, nên những việc tôi làm, những điều tôi dành cho bạn vì cảm xúc này mà sẽ không bao giờ hối hận.

Nếu những năm hai mươi có tuổi thanh xuân của tôi, thì những năm tháng vội vã này vì có bạn mà tôi dừng lại, chỉ để học cách mở lòng và học cách yêu thương bạn,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Ma Cô